Mọi chuyện bắt đầu từ những cãi vã hàng ngày, những câu nói tổn thương tích tụ dẫn tới suy nghĩ ko tốt đẹp về anh/em rồi dần dần lại càng nhiều ... càng nhiều cãi vã càng làm tổn thương nhau và tổn thương nhau nhiều hơn. Anh xin lỗi vì đã không đủ bao dung để bỏ qua những suy nghĩ này. Bắt đầu từ đâu? Anh nghĩ bắt đầu tích tụ những suy nghĩ tiêu cực về anh/em là từ ngày quyết định đám cưới, em luôn nói em chưa sẵn sàng và thực sự là em chưa sẵn sàng nhưng vì em bị cuốn theo gia định nên em bị động hay là như anh nghĩ là em sợ mất anh nên em đồng ý. Bắt đầu 1 cái đám cưới không được như ý em muốn hay thời điểm em muốn nhưng em vẫn chấp nhận, anh lại cám ơn em(1). Thời gian chuẩn bị cho đám cưới anh nhớ là có nhiều lần cãi nhau nhưng anh không nhớ một chút nào về việc làm tổn thương nhau trong thời gian này, có lẽ là anh đã quá chìm đắm trong hạnh phúc vì cuối cùng cũng có được em(^^ - Cám ơn em)(2) Anh còn nhớ mình chụp hình cưới tới 3 lần - 3 lần chụp hình cưới EM LÀ CÔ DÂU TUYỆT VỜI NHẤT em là cô dâu của anh Cám ơn em(3). Rồi ngày đám cưới đến ah vui lắm Cám ơn em(4) - với em thì lại khác, đám cưới làm em không vui, không được trọn vẹn, làm em bị tổn thương - Uhm Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi vì anh còn đang say trong hạnh phúc còn em thì lại thất vọng, đau khổ và thấy không được tôn trọng Anh lại một lần nữa xin lỗi em. Ngay ngày đầu tiên làm vợ anh mà anh đã làm em buồn.
Bắt đầu cuộc sống gia đình - gia đình của anh và em bắt đầu xây dựng ; anh mang một niềm tin lớn vào gia đình, mang niềm tin vào em, giờ có thêm một người, một cái đầu nữa để cùng anh suy nghĩ nhưng tiếc là càng ngày càng khác, khác với những gì anh đã nghĩ. Mong ước có một gia đình mà a nghe theo một câu nói ở tỏng sách là bão dừng sau cánh cửa. Là gia đình mà hàng ngày dù có lăn lộn bên ngoài như nào thì chỉ cần về nhà là mọi thứ sẽ yên bình
Khoảng thời gian bắt đầu mọi thứ để thành ra như bây giờ
.
.
.
Làm sao kể hết, anh làm tổn thương em, em làm tổn thương anh, rồi dần dần nó lớn, nó đã đủ để phải xem xét lại, xem xét lại mối quan hệ này anh và em
Lúc trước anh hay thở dài vì anh ko để ý đến nó và nó đến trong vô thức - gọi là thói quen, giờ đây mỗi lần tự dưng nó đến, nó lại kèm với một suy nghĩ là mệt mỏi, nặng nề vì điều gì đó mà anh không rõ nữa, vì những chất chứa không được giải quyết, vì việc em trốn chạy đối mặt với các mối quan hệ gia đình, em tự ép mình bận rộn để nguỵ biện cho việc phải thân thiết với anh, gia đình chồng hay cả ba má - em còn nói với anh rằng nó làm tốn thời gian của em, anh nghe mà nhói lòng, anh biết tại sao em lại nói vậy nhưng
Một ngày Sài Gòn em đang đi tìm lại bản thân, ngày Sài Gòn bỗng thấy lạnh lẽo
P/S: Ngông Cuồng đau khổ
